Mỗi lần cãi nhau, Lương Huấn đều cố ý tháo máy trợ thính. Không nghe, không nhìn, không nói, dùng im lặng để chiến tranh lạnh với tôi. Bạn bè khuyên nhủ: “Anh ấy quá yếu đuối, quá nhạy cảm, em càng phải bao dung hơn.” “Dù sao thế giới của anh ấy nhỏ bé như vậy, chỉ còn lại mình em thôi.” Tôi tin, và lần nào cũng nhún nhường, lần nào cũng chủ động làm hòa. Cho đến khi cô học muội cũng khiếm thính giống anh ấy xuất hiện. Lương Huấn biết dỗ dành cô ấy, biết làm cô ấy vui, khi cãi nhau còn chủ động nhận sai. Tôi nhìn anh dịu dàng yêu thương một người khác, bỗng chốc như được gõ tỉnh. Đêm đó tôi đề nghị ly hôn, nhưng Lương Huấn lạnh mặt tháo máy trợ thính. Anh không nghe thấy. Ngày hôm sau, anh mở cửa phòng, vẫn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng như trước kia. “Giang Hi Vi, vào đây đi, anh tha thứ cho em.” Nhưng đáp lại anh, đã không còn là tôi nghẹn ngào rơi lệ. Căn nhà trống trải, chỉ có tờ giấy dán trên cửa khẽ rung trong gió. “Lương Huấn, thế giới của anh rất nhỏ, nhưng thế giới của tôi vẫn còn rộng lớn.” “Con đường sau này, tôi sẽ không thể đi cùng anh nữa.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận