VĂN ÁNQuên mang chìa khóa nhà, tôi giơ tay ấn chuông:“Con m a trong nhà, mở cửa giùm cái coi.”Bên trong im lặng một lúc lâu, mới có giọng nói rụt rè vang lên:“Cô nhớ nhầm rồi, ở đây không có m a đâu.”Tôi bật cười:“Đừng giả vờ nữa. Hai hôm nay cứ thay đồ ngủ là mũi chảy m ,áu giữa chừng. Không phải m ày làm thì còn ai vào đây nữa?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận