Năm tôi sợ xã hội đến cực độ, tôi lại đi bao dưỡng một anh công nhân thô lỗ ở công trường. Mỗi lần hẹn anh ấy qua đêm, tôi đều căng thẳng đến phát run. “Xin, xin hỏi… tối nay anh có rảnh để… làm cái đó không?” Anh ấy cúi đầu, cắn một cái lên má tôi – lúc đó đã đỏ ửng như trái cà chua. “Cái đó hả, phải thêm tiền.” “Không, không vấn đề gì!” Tôi vội vàng gật đầu đồng ý.Cho đến khi tôi bất ngờ phá sản, buộc lòng phải nuốt nước mắt để thả anh ấy đi. Lúc đang hút điếu thuốc sau cuộc mây mưa, anh công nhân ấy nghe xong liền rất thản nhiên đưa cho tôi một chiếc thẻ đen American Express. “Cầm lấy, tiếp tục bao tôi đi.” “Ai cho cô thả tôi tự do hả?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận