Tôi bảo em gái đến cửa hàng váy cưới cao cấp đứng tên tôi để chọn lễ phục. Ai ngờ lúc chuẩn bị rời đi, nó lại bị một nhân viên thực tập yêu cầu trả ba trăm vạn cho bộ váy. Bất đắc dĩ, em gái tôi chỉ có thể báo tên mình ra: “Tôi là em ruột của bà chủ các người, chọn đồ ở đây không cần trả tiền.” Nhân viên thực tập nghe xong liền trợn trắng mắt: “Cô lừa nhầm người rồi, bà chủ chúng tôi căn bản không hề có em gái!” “Tôi thấy cô chỉ là không có tiền, muốn chiếm đồ chùa thì có!” Nói xong, cô ta trực tiếp chắn ngang đường đi, vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn: “Tôi cho cô thêm một cơ hội cuối, hoặc là trả tiền, hoặc là tôi xé nát quần áo của cô, để cô trần truồng mà ra ngoài!” Em gái tôi choáng váng, vội vàng gọi điện cho tôi. Đợi đến khi tôi vội vàng chạy đến nơi, lại nghe thấy người quản lý đã theo tôi nhiều năm đứng cung kính phía sau nhân viên thực tập kia, quay sang cảnh cáo em tôi: “Tôi khuyên cô tốt nhất nên biết điều một chút. Đứng trước mặt cô bây giờ chính là… bà chủ chúng tôi!” “Đắc tội với cô ấy, thì đừng mong có kết cục tốt!” Một bên, nhân viên thực tập kia lại kiêu căng đạp lên mặt em tôi: “Muốn ăn vạ cũng dám nhắm vào tôi, gan cô đúng là to bằng trời!” Bàn tay đang đẩy cửa của tôi khựng lại. Tôi không khách khí lập tức cắt đứt thẻ phụ của chồng rồi gọi điện cho anh ta: “Có phải tôi đã cho anh quá nhiều thể diện rồi không? Hay là tôi cho anh quá nhiều tiền, để anh có bản lĩnh ra ngoài nuôi đàn bà khác rồi hả?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận