Vào sinh nhật 18 tuổi, mẹ đã băng qua hai ngọn núi để mua bánh kem cho tôi. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chiếc bánh sinh nhật. Nhưng tôi vẫn cố kìm nước miếng, trong ánh nến le lói, lặng lẽ ước một điều. Tôi hy vọng ông trời có thể để tôi ngủ một giấc, tỉnh dậy trong một môi trường không còn lo chuyện cơm áo. Tôi có thể chuyên tâm học hành, thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, và thành công rực rỡ. Tối hôm đó, tôi ngủ một giấc sâu lạ thường. Tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đã trở thành một người 32 tuổi. Chồng tôi đẹp trai, phong độ. Con trai thì thông minh, đáng yêu. Chỉ có điều… họ đều không yêu tôi. Nhận ra điều đó, tôi thậm chí không thấy buồn. Dù sao thì tôi của tuổi 18, một lòng muốn tiến lên, sao có thể yêu thương họ được chứ?
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận