Ta vô tình lên giường với tử địch. Hắn khí thế ngất trời lùng tìm hung thủ, còn ta thì thảnh thơi thoát thân, an dưỡng thai nhi. Ba năm sau, ta đem tiểu hài tử đặt nơi cửa phủ An Quốc công. Bất đắc dĩ mà thôi. Tạ Tuấn – kẻ phàm ăn tục uống – ăn đến mức khiến ta ngay cả tiền vào thanh lâu cũng chẳng còn. Khi ta đang trái ôm phải ấp, hưởng lạc vui vầy, thì Phó Chính Sơ một cước đá tung cửa. Mắt hắn đỏ ngầu, giận dữ quát: “Tạ Hoài Trúc! Ngươi vứt chồng bỏ con! Vô ân bạc nghĩa! Lật lọng nuốt lời!” Ta chỉ mong có thể độn thổ thoát thân. Giữ giọng nhỏ thôi, há lại là chuyện vinh quang chi?
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận