VĂN ÁNTại trại trẻ mồ côi, khi Lâm Nghiên Khả bị b,ắt n,ạt, bị đuổi đ,ánh, tôi chủ động nói:“Chúng ta đổi váy nhau rồi tách ra chạy.”Không chút do dự, cô ấy lập tức cùng tôi đổi váy.Ngày hôm đó, tôi bị đánh rất th,ê th,ảm, chạy thục mạng cho đến khi lạc vào khu biệt thự cao cấp.Tôi cố ý quỳ xuống trước mặt người đàn ông giàu nhất Bắc Kinh, ngước mắt cầu xin:“Chú ơi, chú có thể cứu cháu không?”Ánh mắt ông ấy lướt qua chiếc váy tôi đang mặc, rồi đột ngột sững lạiChỉ trong khoảnh khắc, ông ấy nhận ra… tôi chính là đứa con gái đã thất lạc nhiều năm của mình.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận