Ta mắc phải chứng bệnh kỳ quái, rằng không thể nói dối, chỉ có thể nói thật.Ngày thành thân cùng Tề Diệc, chàng nhìn ta mặt đỏ bừng bừng,Khẽ vén sợi tóc rũ trước trán ta, dịu dàng nói:”Phu nhân chớ sợ, ta sẽ nhẹ nhàng.”Ta vốn định e lệ gật đầu nói không sợ,Ai ngờ vừa mở miệng liền thành:”Đừng lề mề nữa, mau đến đây đi.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận