Năm tôi 13 tuổi, anh trai mất sớm, trước khi ra đi đã gửi gắm tôi cho một người trong quân đội là Phó Nam Thăng. Năm tôi 20 tuổi, anh ấy bị người ta hãm hại, buộc phải cưới tôi. Anh chán ghét cuộc hôn nhân này, dồn toàn bộ phụ cấp để giúp đỡ mối tình đầu gặp khó khăn. Tôi chưa từng oán trách lấy một lời. Cho đến lần cuối cùng, anh lén bán đi di vật của anh trai tôi. Rồi trong đêm bỏ nhà, một mình lên Bắc Kinh chăm sóc “ánh trăng trắng” kia. Tôi cuối cùng cũng quyết định rời đi. Tôi lên chuyến tàu đi về phương Nam, đến vùng biên giới nơi anh trai từng đóng quân, nơi mà anh ấy từng kể tôi nghe. Ở đó có người con gái mà anh từng yêu, tôi muốn gặp cô ấy một lần.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận