Sau khi cha mất, tôi quyết định ly hôn với người chồng là đại đội trưởng của mình, và ở lại ngôi làng nhỏ này mãi mãi. Ngày đầu tiên, tôi lừa anh ta ký vào đơn ly hôn. Ngày thứ năm, tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại đơn vị cũ. Ngày thứ bảy, tôi nấu một bàn cơm ngon để chia tay tất cả bạn bè. Lục Việt Xuyên nhíu mày, trách móc tôi vì sao lại nấu món mà thanh mai của anh ta không thích ăn. Tôi đứng dậy, nâng ly rượu kính cô ta: “Từ nay về sau, giữa tôi và Lục Việt Xuyên, không còn quan hệ gì nữa.” Nửa tháng sau, tôi gặp lại Lục Việt Xuyên đang trở về từ một nhiệm vụ. Chỉ là lần này, gió chiều quê thổi hồng đôi mắt anh.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận