Lần đầu tiên ta gặp tiểu thiếp của tướng quân, là khi nàng ôm con, chặn ta giữa phố lớn. “Công chúa, xin người tha cho mẹ con thần một con đường sống.” Toàn thân nàng đầy vết thương, quỳ dưới chân ta, run rẩy cầu khẩn. “Thần nguyện ôm con rời khỏi kinh thành, cầu xin người đừng gi/ết thần…” Tướng quân bên cạnh, khóe môi khẽ giật. Hắn vừa khải hoàn trở về, phong quang vô hạn, là nhân vật ai cũng kính nể. “Ngươi nói có người muốn s/át h/ại ngươi?” Ta cao giọng kinh ngạc, ánh mắt đảo qua đám bá tánh đang vây quanh cùng hàng quan viên đứng dọc hai bên đường. Chỉ tay vào một người: “Thị lang bộ Hình kia rồi, việc này phải báo quan. Đi, bản cung sẽ đưa ngươi tới đó!”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận