Sau khi đưa một học sinh cá biệt đội sổ của lớp lên thành thủ khoa toàn khối, tôi lại bị các phụ huynh đồng loạt đứng tên tố cáo. “Năm cuối cấp 3 quan trọng như vậy, mà thầy là giáo viên chủ nhiệm phải túc trực 24/24. Sao lại đi vào bệnh viện chờ chết thế?” “Dù là cuối tuần đi chăng nữa, nhưng lỡ có việc cần tìm thầy thì sao? Không có chút tự giác nào thì làm gì được giáo viên chủ nhiệm!” “Nói cho cùng thì cũng là tự tư tự lợi, người như vậy căn bản không xứng làm giáo viên!” Tôi vừa giận vừa kinh ngạc. Hai năm nay tôi dốc hết tâm huyết, bệnh tật đầy người, chỉ vì đi bệnh viện mấy lần mà bị chỉ trích là ích kỷ sao? Và những học sinh mà tôi đã hết lòng dạy dỗ, sau khi biết tôi bị tố cáo thì lại tỏ vẻ thờ ơ, không liên quan đến mình. Lòng tôi nguội lạnh. Làm giáo viên chủ nhiệm này, ai muốn làm thì làm đi. Mấy tháng sau, một nhóm phụ huynh đứng trước cửa nhà tôi: “Thầy Diêm, cầu xin thầy quay lại đi.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận