Để theo đuổi Giang Mẫn, tôi đã giả vờ làm một cô gái ngoan ngoãn suốt năm năm trời. Cuối cùng, anh lại đi trước tôi một bước, tỏ tình với người khác. Tôi khóc như mưa tại nhà họ Giang, bị em trai anh bắt gặp. Giang Nhượng vẫn đơn thuần và ngoan ngoãn như mọi khi, luống cuống lau nước mắt giúp tôi. Sau đó, tôi đi tụ họp với bạn bè ở quán bar, nghe bàn bên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Dạo này Nhượng ca sao cứ vui vẻ thế?” Giữa làn khói mờ ảo, Giang Nhượng lười biếng chống đầu bằng một tay, nở nụ cười vừa ngang ngược vừa tinh quái. “Đợi cô ấy thất tình đủ lâu rồi.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận