Tôi thích Cố Thanh Hoài, từ lúc mười tám đến hai mươi hai tuổi.Những năm đó, trò tiêu khiển lớn nhất trong giới thượng lưu Bắc Kinh là xem tôi ‘theo đuổi’ anh ta, làm đủ thứ ngu ngốc vì anh ta.Sau này có bạn bè hỏi, không thích tôi sao anh ta không trực tiếp từ chối.Cố Thanh Hoài cười một cách thờ ơ: “Giữ lại để giải trí thôi.”Bắt đầu từ ngày đó, tình yêu cuồng nhiệt ấy của tôi đột nhiên không còn nữa.Tôi không còn bám lấy anh ta nữa, tháo chiếc vòng cổ anh ta tặng, và cũng dần dần trở nên im lặng hơn.Khi anh ta có tin đồn tình ái với người khác, tôi chỉ mỉm cười cho qua.Khi anh ta dẫn bạn gái mới đi tham gia tiệc, tôi cũng không còn ghen tuông, la lối.Sau này anh ta nói anh ta sẽ kết hôn, và sẽ tự tay đưa thiệp mời cho tôi, tôi cũng im lặngMọi người đều đang chờ đợi tôi gục ngã, chờ tôi hối hận, bạn thân tốt nhất của anh ta cũng giận dữ hỏi tôi:“Thật sự không đi tìm cậu ta à?”Tôi nhíu mày, giọng run rẩy, đứt quãng:“Trần Hạn Châu, khi anh hỏi câu này, có thể xuống khỏi người tôi trước không?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận