VĂN ÁNRạng sáng 4 giờ, tôi nhận được một cuộc gọi.Chiếc điện thoại này đã tắt ngấm suốt mười năm trời. Nhưng đêm nay, nó bất ngờ reo lên.Tôi như bị số mệnh dẫn dắt, nhấc máy lên nghe.Đầu dây bên kia, vang lên giọng nói ngọt ngào, mềm mại của con gái tôi.“Mẹ ơi, khi nào mẹ về nhà vậy? Có một bài tập, con không làm được…”Tôi đứng đờ tại chỗ, cơ thể không ngừng run rẩy.Bởi vì con gái tôi, Thiên Thiên, đã mất cách đây mười năm rồi.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận