Năm tôi nghèo nhất, tôi nhặt được một cậu thiếu niên lang thang biết chơi guitar. Hắn theo tôi đi làm việc lặt vặt, ban đêm ngủ trong tầng hầm cùng tôi. Sau đó, tôi nói với hắn: “Tôi sẽ lấy người giàu, không cần cậu nữa.” Lần gặp lại sau, hắn đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng, chặn tôi vào góc tường: “Không phải kết hôn rồi sao? Chồng đâu?” Tôi lạnh lùng đáp: “Chết rồi.” Hắn chỉ vào mình: “Ở đây có người còn sống này, muốn không?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận