VĂN ÁNTiêu Thành Cảnh đăng cơ chưa lâu đã quên ân phụ nghĩa.Hắn năm đó dỗ dành ta, miệng lưỡi ngọt ngào, nói trong thiên hạ này chuyện gì cũng không giấu ta, không ngờ chưa được bao lâu lại phong bạch nguyệt quang trong lòng hắn làm phi, thậm chí còn muốn tính kế trừ bỏ phụ thân ta.Lần ấy trốn ra ngoài bất thành, ta chỉ còn biết xoa bụng mình mà khóc:“Nhi tử à, con nếu không phải đầu thai vào bụng ta, cũng chẳng đến nỗi chưa kịp mở mắt nhìn thế gian một cái đã vội đi rồi!”“Cha con là kẻ lòng dạ lang sói, chỉ sợ không dung được mẫu tử ta nữa rồi…”Ta đang nghẹn ngào khóc than, chợt nghe sau lưng vang lên một giọng nói âm u lạnh lẽo:“Nàng ngày ngày đều cùng hài tử của trẫm nói những lời đ,en đ,ủi như vậy sao?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận