VĂN ÁNMàu đỏ đập vào mắt, tựa hồ vầng mây ráng rực rỡ phủ kín trời trong ngày ta xuất giá.Ta mỉm cười, lặng lẽ chờ vị thiếu tướng tuấn tú nhất Nam quốc tới đón ta về nhà.Là trở về Nam quốc, trở về cố hương của ta.“An quý phi, nương nương mau tỉnh lại, nô tỳ lập tức đi thỉnh bệ hạ.”Tỳ nữ Thanh Liên khẽ gọi bên giường, giọng nói mềm nhẹ như gió thoảng.Ta biết nàng đang dối ta, song vẫn thuận theo lời mà nói:“Đi đi, Thanh Liên, nhanh lên.”Ta hiểu rõ, Địch Vinh sớm đã hạ lệnh, đợi ta sinh hạ hoàng tự xong sẽ lập tức thắ,t c,ổ ta, còn muốn tr,eo x,ac ta lên tường thành để u,y hiế/p tướng sĩ Nam quốc, vĩnh viễn b,ôi nh,ọ thanh danh của ta.Nhưng ta quyết không để hắn được toại nguyện. Một mồi lửa, thiêu th,ân x,ac ta thành tro bụi.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận