Ngày thứ ba sau khi xuyên vào quyển sách này, ta đang bị người ta tát thẳng vào mặt trước bao ánh mắt. Kẻ ra tay chính là nữ chính – Lưu Thanh Nguyệt. Người bị tát, là nữ phụ ác độc si mê nam phụ đến phát điên – cũng chính là ta, Tô Tình. Mà nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, chẳng qua vì ta muốn bảo vệ “người trong lòng” của mình – Lục Vân Phi – nên đã buông lời sỉ nhục nam chính Tiêu Trần. Một kịch bản pháo hôi kinh điển, chẳng thể kinh điển hơn được nữa. Ta che lấy khuôn mặt nóng rát, ngẩng mắt nhìn cặp bích nhân trước mặt: – Một người thanh lãnh như vầng nguyệt. – Một người ngang tàng bất kham. Mà nam chính Tiêu Trần – lẽ ra phải là trung tâm của toàn bộ kịch bản – lúc này lại khoác một thân y phục tạp dịch, đứng cách đó không xa, lạnh mắt nhìn toàn bộ sự việc. Trong đầu ta chỉ còn duy nhất một ý niệm: “Vũng nước đục này, ta không nhúng vào nữa.” Các người yêu hận tình thù, trời long đất lở gì đó, ta chỉ muốn yên ổn ngồi một bên… Bình thản xem kịch đến tận đại kết cục.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận