Trước ngày cưới 3 ngày, vị hôn phu của tôi bán ngôi nhà mà chúng tôi đã chuẩn bị suốt 3 năm qua. Đám bạn của anh ta bùng nổ. “Mày điên rồi à? Chỉ vì Thẩm Nguyệt muốn cái túi phiên bản giới hạn đó mà mày bán cả nhà đi ư? Tô Tình có biết không? Sau này cô ấy ở đâu?” “Đúng thế, cả trong lẫn ngoài ngôi nhà đó đều do Tô Tình một tay lo liệu, toàn là tâm huyết của cô ấy đấy!” Cố Duy tu một hơi rượu, vẻ mặt dửng dưng. “Cô ấy yêu tôi đến thế, năm xưa vì đỡ nhát dao cho tôi mà suýt mất nửa cái mạng, sao có thể để ý đến một căn nhà chứ?” “Hơn nữa, chẳng phải cô ấy vẫn luôn nói, nơi nào có tôi thì nơi đó là nhà sao? Nhân tiện xem xem cô ấy có thật lòng không.” Tôi xách canh giải rượu, đứng ngoài cửa phòng, lặng lẽ quay lưng bước đi. Ngày đón dâu, điện thoại của Cố Duy gọi đến như một tấm bùa đòi mạng. “Tô Tình, em chạy đi đâu rồi? Cả nhà già trẻ đều đang đợi em!” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những con phố quen thuộc. “Tôi đã đi đăng ký kết hôn xong từ sớm, về nhà rồi.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận